Bóc phong bì mừng cưới, tôi bàng hoàng khi thấy bên trong là những bức thư tình đã cũ cùng chiếc đồng hồ đeo tay với dây đeo được làm bằng vàng 999 đính đầy kim cương lấp lánh.Đó là phong bì mừng cưới của anh, người tôi từng yêu suốt cả một thời sinh viên khó nhọc. Ngày ấy, tôi còn là cô bé chân quê, rời miền Tây lên thành phố học sư phạm. ócquàcướicủangườiyêucũtôibànghoàngkhôngdámchochồAnh hơn tôi một khóa nhưng chín chắn, già dặn như một người đàn ông trưởng thành. Chúng tôi yêu nhau sau những buổi ngoại khóa đầy ắp kỷ niệm. ócquàcướicủangườiyêucũtôibànghoàngkhôngdámchochồĐến bây giờ, tôi vẫn còn cảm giác được làm người anh yêu là điều hạnh phúc nhất. Bởi ngày ấy, anh yêu chiều tôi hết mực. ócquàcướicủangườiyêucũtôibànghoàngkhôngdámchochồGia cảnh khó khăn, phải đạp xe cả chục km đi dạy thêm nhưng anh vẫn muốn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất. Mỗi dịp lễ, sinh nhật thậm chí chỉ là ngày cuối tuần, anh cũng tặng tôi những món quà be bé, khiến tôi bất ngờ. ócquàcướicủangườiyêucũtôibànghoàngkhôngdámchochồAnh cũng thường để dành tiền, đợi dịp có hội chợ, giảm giá lại cố mua tặng tôi những bộ quần áo, đôi giày, túi xách... mà tôi thích. ócquàcướicủangườiyêucũtôibànghoàngkhôngdámchochồAnh yêu chiều tôi đến độ khiến bạn bè ở trọ chung phòng của tôi ghen tị. Họ mơ ước có được người yêu như anh. ócquàcướicủangườiyêucũtôibànghoàngkhôngdámchochồNhững lúc được bạn bè tán tụng, khen anh, tôi sung sướng trong hạnh phúc. Nhưng đôi lúc, tôi lại cảm thấy như thế là chưa đủ. ócquàcướicủangườiyêucũtôibànghoàngkhôngdámchochồTôi vẫn chạnh lòng, tủi thân khi thấy ai đó được người yêu chở bằng những chiếc xe tay ga, đi ăn ở quán đắt tiền, |